Lyrics

Khi bé thường cùng mấy thằng ku trong xóm sưu tầm lấy đồng xu Lang thang trong những con hẻm nối nhau, những buổi trưa không ngủ Bầu trời thì hay tối mau, chẳng cần rủ đến hôm sau lại đông đủ Nhưng rồi bao lâu không thấy, đã bao lâu bỏ quên trong tủ Như những tòa nhà bê tông bao quanh, tôi cũng cao nhanh thêm dần Đã biết vắt tay lên trán, còn đôi mắt thì dán lên trần Tập tành suy tư tất thảy những thứ nảy ra trong đầu mà Hiểu thấu được mấy trong đó đa phần toàn là những chuyện không đâu? Làm sao để trông cho ngầu, để che đi những thứ phải giấu Mấy thằng bạn xấu, kệ mẹ, vui thôi đâu cần phải cáu Thằng nào thằng nấy cũng đến ngày chỉ còn kịp nói với nhau vài câu Trước khi những ký ức kia, mai này, vội phai màu Rồi thời gian như là được trớn trôi qua khi ta còn chưa kịp lớn Dù nhanh hay chậm thì cũng chẳng dễ để bắt được nhịp hơn Chẳng còn vé cho ta như hồi còn bé, giờ đã quá mét hai Lấy bông gòn để nhét tai, ta bận mải mê với thiệt hơn Khi lớn lên, cơ thể ta được thay thế bằng chất liệu khác Bớt đi phần da thịt, cả hơi thở, bù lại bằng rất nhiều sắt Và điều được nhắc nhiều nhất, trong suốt từng đó ngày tháng "Kiếm thêm thật nhiều tiền!!!" mà đâu biết mình đã quên mất điệu nhạc Và ta học cách thỏa hiệp, với những hóa đơn trả trước Kỳ vọng luôn quá tầm tay, trên đầu xa hơn cả thước Mà cuộc đời này, huh? đâu phải cứ ước là được CÒN đó nhiều câu hỏi khó lắm lúc không trả lời được, mà CÓ còn bao nhiêu lần thở dài, ngồi đếm thời gian CÁCH nhau bằng 1 cánh cửa nhưng có cách nào để rời bàn NÀO đâu phải 8 tiếng chỉ đơn giản là giới hạn ĐỂ đem đổi lấy, cho mình một mớ lời than MANG trên vai, những suy nghĩ chẳng thể nào mà "sang tên" ai TA đã nhiều lần đặt bút ký với lời thì thầm còn vang bên tai QUAY vòng như bánh răng đang cố khớp vào hệ thống TRỞ nên hoen rỉ vời một phần ngực trái được để trống LẠI là mình tìm về, đâu là mình của ngày hôm qua NGÀY trước kia cũng ko xa lắm, mà sao nhìn hoài không ra TRƯỚC khi mấy thằng nhóc, tụi nó lao vào những rối ren KHÔNG? sao đâu, tao chỉ đang nói như một thói quen Khi lớn lên, cơ thể ta được thay thế bằng chất liệu khác Bớt đi phần da thịt, cả hơi thở, bù lại bằng rất nhiều sắt Và điều được nhắc nhiều nhất, trong suốt từng đó ngày tháng "Kiếm thêm thật nhiều tiền!!!" mà đâu biết mình đã quên mất điệu nhạc Ta đã từng ngân nga như lần đầu bước vào sân ga Toa tàu mang màu xanh lá, vạch kẻ màu vàng đừng bước chân qua Trên băng ghế bằng gỗ thằng nhóc ngồi kế cửa sổ Đoàn tàu đi tới chỗ nào, có tiện để ghé về ngày hôm qua
Writer(s): Tran Hiep Lyrics powered by www.musixmatch.com
Get up to 2 months free of Apple Music
instagramSharePathic_arrow_out